Âm nhạc

Nguồn gốc của điệu nhảy Tango

Tango là một trong những vũ điệu hấp dẫn nhất trên thế giới. Xuất xứ từ Tây Ban Nha hoặc Ma-rốc, điệu Tango được giới di dân Tây Ban Nha giới thiệu đến thế giới mới và cuối cùng trở lại Tây Ban Nha với những thay đổi và ảnh hưởng của người da đen và người châu Âu sống ở châu Mỹ.



Ảnh: tangoaroma19.wordpress.com

Vào đầu thế kỷ 19, Tango là điệu nhảy đơn được trình diễn bởi các nữ vũ công, sau đó được thực hiện bởi một hoặc hai cặp vũ công. Điệu nhảy nhanh chóng được mọi người xem là không có tính giáo dục và đạo đức vì âm nhạc mang nhiều sắc thái tán tỉnh của nó.    

Phòng khiêu vũ Tango bắt nguồn từ những người thuộc tầng lớp thấp ở Buenos Aires với những bộ trang phục váy dài dành cho phụ nữ và quần bò cùng giày ống cao gót dành cho nam giới. Tango bắt đầu với những chàng chăn bò của Argentina. Họ thường đi đến các hộp đêm náo nhiệt và mời những cô gái địa phương khiêu vũ với mình.   

Trong điệu nhảy Tango, người nữ sẽ nhảy trong vòng tay phải của người đàn ông với tay phải đặt trên hông trái gần với túi quần của anh ta. Bởi vì sàn nhảy nhỏ và được đặt nhiều bàn ghế nên người đàn ông phải khiêu vũ và dìu bạn nhảy của mình theo hình tròn.

Điệu Tango lan rộng khắp châu Âu vào những năm 1900. Điệu nhảy được phổ biến ở New York lần đầu tiên vào mùa đông 1910 - 1911, sau đó Rudolph Valentino khiến nó trở thành một trong những vũ điệu lôi cuốn vào năm 1921. Thời gian qua đi, âm nhạc của điệu Tango trở nên dịu dàng hơn và điệu nhảy cuối cùng cũng được đánh giá cao trên khắp thế giới thậm chí là tại quê nhà Argentina.  

Tango có rất nhiều thể loại và biến tấu khác nhau như Tango Argentina, Tango Pháp, Tango Gaucho và Quốc tế. Tuy nhiên, Tango được xem là điệu nhảy tiêu chuẩn của Nam Mỹ bất kể nguồn gốc của nó.  

Các nguyên tắc trong điệu Tango cũng giống như bất kỳ điệu nhảy nào. Đầu tiên, điệu nhảy phải hòa hợp với âm nhạc. Thứ hai, nó phải mang những đặc tính riêng và cuối cùng, điệu nhảy phải tạo ra sự thoải mái và vui vẻ cho người khiêu vũ. 

Tiết tấu là một phần quan trọng của điệu Tango. Phần lớn điệu Tango thường được chia thành 16 hoặc 32 nhịp. Âm nhạc trong điệu Tango như một câu chuyện với đoản khúc chính, đoản khúc phụ và phần kết thúc.

Đối với khiêu vũ buổi diễn, các vũ công phải tạo được sự kết nối giữa âm nhạc, điệu nhảy và khán giả. Khán giả chỉ có thể cảm nhận được mối liên hệ này nếu vũ công truyền tải được nó.

Đình Phú
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán