4 điều mà nền giáo dục Việt Nam chưa làm được cho thế hệ trẻ !

Đến thời điểm hiện tại, tôi luôn trăn trở về những gì mình (và nền giáo dục) chưa làm được cho thế hệ trẻ. Tôi luôn ước có thể kiến tạo được một nền giáo dục dạy 4 điều mà các em đang rất cần.



Tác giả trong một lần truyền cảm hứng cho người trẻ. Ảnh: C.T.V

Thế hệ trẻ mà tôi nhắc đến đây đặc biệt là các em trong độ tuổi 15 - 25 tuổi. Với tôi, đây là giai đoạn “đột phá và tăng tốc” của đời người, các quyết định quan trọng như chọn đại học, chọn nghề, chọn sếp đầu tiên… đều nằm trong giai đoạn này.

Điều thứ nhất: Tự đi trên con đường mà bản thân đam mê

Cuộc đời này do chính các em quyết định, hãy khôn ngoan và dũng cảm để tự vẽ nên bức tranh của mình.

Tôi gặp rất nhiều gia đình, từ giàu có khá giả ở thành phố cho đến những gia đình thuần nông miền Tây, việc ba mẹ chọn lớp, chọn trường, chọn thầy cô, sau này là chọn ngành, chọn nghề, thậm chí chọn công việc cho con, việc ba mẹ quyết định thay con vì “ba mẹ nói thì con phải nghe” đã trở thành một thứ gì đó rất hiển nhiên.

Tôi cũng có dịp trò chuyện cùng bác Peter Vesterbacka, Founder của game nổi tiếng Angry Bird, một nhà đầu tư, khởi nghiệp giáo dục lỗi lạc tại Phần Lan, và được chia sẻ rằng tại Trung Quốc, trẻ em các thành phố lớn hầu như em nào cũng chơi 1-2 nhạc cụ như piano, violin, saxophone… Nhưng khi hỏi ra thì trên một nửa các em hoàn toàn không có đam mê, các em chỉ học vì ba mẹ tin rằng chơi nhạc cụ là một món “trang sức” cần có cho các em. Không chỉ vậy, nhiều em tham gia các hoạt động xã hội, thiện nguyện cũng chỉ để làm đẹp hồ sơ, phục vụ giấc mơ đại học “top” của dòng họ.

Câu chuyện ở nước ta cũng không khác mấy. Chị Lương Thủy Tiên, Head of Talent Development tại Pepsico, từng cho tôi hay đối với các tập đoàn đa quốc gia, một trong những kỹ năng yếu nhất của người trẻ Việt chính là khả năng tự suy nghĩ, tự phản biện và tự ra quyết định.

Đã đến lúc tôi tin rằng nền giáo dục cần dạy cho thế hệ trẻ tự đứng trên đôi chân của mình, tự đi trên con đường mà bản thân đam mê, khao khát, và nhà trường cũng như gia đình phải luôn là nơi an toàn nhất để các em được cất lên tiếng nói của chính mình.

Điều thứ hai: Biết trân trọng và cảm ơn

“Nó bây giờ chả biết cảm ơn, chả biết quý trọng cái gì cả thầy ạ, nhiều khi cũng không biết cái gì làm cho nó vui hay cười nữa”, không biết bao nhiêu lần tôi nghe được câu nói này từ các bậc phụ huynh. Và đáng buồn thay, rất nhiều anh chị trong số này là những người thành đạt, giàu có, có địa vị.

Thật vậy, có một lớp trẻ đã được sinh ra và lớn lên trong nhung lụa cùng sự bảo bọc, nuông chiều không chỉ từ ba mẹ, mà cả thầy cô và hệ thống giáo dục. Tôi gặp những em 14, 15 tuổi và đã đi Anh, Úc, Mỹ, Pháp, Canada… và “hè này, em chả biết đi đâu cho vui nữa, mấy nước này em đi cả rồi”. Có rất nhiều thứ đã từng là thèm khát của thế hệ trẻ trước đây như tôi thì ngày hôm nay trở thành việc “hiển nhiên phải có” của thế hệ trẻ ngày hôm nay.

Một ví dụ rất đơn giản, người trẻ bây giờ có rất nhiều cơ hội tham dự các hội thảo chia sẻ về học bổng, phương pháp học tập, hướng nghiệp, chia sẻ kiến thức, kỹ năng… Nhưng một sự thật rất đáng buồn là rất nhiều bạn trẻ không biết trân trọng người tổ chức, hiện tượng các bạn đi trễ 20 – 30 phút, hay đến và làm việc riêng, ồn ào, không tập trung, hay tệ hơn là không thèm đến và cũng chẳng báo trước là rất phổ biến. Lấy ví dụ này, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng điều đáng sợ nhất là có những thế hệ công dân vô cảm, không biết trân quý và biết ơn.

Ở đây, tôi cũng muốn nói thêm 1 chút về sức mạnh của hai tiếng “cảm ơn”. Cách đây hơn 1 năm, tôi có chuyến đi về hơn 10 điểm trường miền Trung, gọi là “Hành trình kể chuyện – Hành trình sách”. Có ngày cao điểm, tôi di chuyển hơn 200 – 300 km để đến các điểm trường vùng biển ở tỉnh Quảng Trị chia sẻ và truyền lửa cho học sinh và sau đó tôi nhận được tin nhắn: “Em xin giới thiệu em là 1 học sinh của Trường Chuyên Lê Quý Đôn Quảng Trị. Nghe anh nói chuyện, em cảm thấy được tiếp thêm động lực rất nhiều để tin vào ước mơ của em. Mà gia đình em cũng là nông dân, không ai học cao nên em không biết hỏi ai cả. Em nhắn tin này cho anh, hy vọng và cảm ơn anh nhiều lắm nếu anh có thể cho em 1 vài kinh nghiệm”. Và sau đó là 1 câu chuyện cổ tích – em đã được nhận vào trường em mong ước với suất hỗ trợ tài chính 100%.

Theo LÊ ĐÌNH HIẾU
(Thanh niên)