Kỷ niệm thân thương



(Ảnh minh họa trên Internet)

Đó là vào một buổi sáng ngày hè nóng nực, sau khi ăn sáng xong, mẹ tôi nói: "Hôm nay mẹ sẽ đưa con đi học". Nghe đến từ "đi học", những giọt nước mắt tôi bắt đầu lã chã rơi. Tôi không muốn đi học. Tôi ghét đến trường… Dù đã cố gắng bấu víu lấy tạp dề của mẹ từ trong bếp đi ra để năn nỉ xin mẹ ở nhà, nhưng mẹ vẫn quyết tâm đưa tôi đến trường. Và rồi cuối cùng, tôi vẫn phải đi học. Ngày còn nhỏ, đứa trẻ nào trong khu làng tôi cũng đều sợ đi học mẫu giáo, sợ cô giáo lắm. Mỗi lần ba mẹ cho chúng tôi lên xe buýt đi học là đứa nào cũng khóc lóc, kêu gào. Lúc đó, tôi vừa khóc vừa cảm thấy mình bị đối xử tệ bởi chính người mà mình yêu thương nhất. Đúng là trẻ con thật! Suy nghĩ của trẻ con thì thường đơn giản vậy thôi. Tôi còn nghĩ cuộc sống này chẳng công bằng chút nào: "Tôi thì phải đi học còn các em trai tôi thì được ở nhà, được mẹ chăm sóc". Ôi chán thật! Tôi thấy mẹ chẳng công bằng chút nào.

Ngày ấy tôi đâu đã nhận thức được tầm quan trọng của mẹ trong cuộc đời mình, rằng mất mẹ mình sẽ mất đi cả thế giới tình thương và sự bao bọc, chở che. Suốt ngày, tôi chỉ mơ tưởng đến nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, đến ông già Noel, cô phù thủy nhỏ… hay những màu sắc tươi đẹp của cầu vồng sau những cơn mưa, những vị thần với những bộ râu rất dài, thậm chí có cả những con quỷ đỏ mà lúc nào tôi cũng có cảm giác là chúng luôn rình rập dưới chân giường, khiến mỗi đêm khi đang ngủ, muốn đi tiểu cũng không dám dậy để đi, tôi không bao giờ dám gác chân lên tường vì sợ những con quỷ đó sẽ lôi mình đi mất. Đúng là trẻ con, trí tưởng tượng phong phú thật, chẳng có gì là tôi không tưởng tượng ra được hết.

Còn nhớ một lần, mẹ cho tôi lên xe buýt để đến trường. Lên xe một lúc lâu rồi mà tôi vẫn cứ gào khóc, rồi tôi chợt nhận ra mọi người trên xe đang nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là những đứa trẻ gần đó (những đứa trẻ mà sau này là đồng nghiệp của tôi), tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi nín khóc và lấy tay áo gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên khuôn mặt rất "ngố" của mình lúc đó, dù vẫn còn khụt khịt.

Đến cổng trường, cô giáo âu yếm đứng đón chúng tôi ngoài cổng, rồi cho chúng tôi xếp thành từng hàng một đi vào lớp. Khi bước vào lớp, tôi hết sức ngỡ ngàng khi thấy lớp học được trang hoàng rất đẹp mắt, khác hẳn với những gì mà tôi tưởng tượng. Tôi đã từng nghĩ là đến lớp tôi sẽ bị các bạn bắt nạt, tôi mà không ngoan thì cô sẽ đánh đòn đau và rằng đi học thì chẳng có gì là thú vị cả. Khi đứng ngắm nhìn những đồ vật trong lớp, tôi rất ấn tượng. Tôi cảm thấy rất hứng thú với những bức tranh dán trên tường, những vật dụng trong lớp trông đẹp đến lạ thường, những đồ chơi hình con thú rất ngộ nghĩnh, đáng yêu, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng giữa trần nhà. Ôi! Tôi đang như lạc vào thế giới của một nàng công chúa. Thích thú vô cùng! Tôi đã quên béng đi rằng trước đó tôi đã gào khóc không muốn đi học cơ đấy!

Trong suốt buổi học ngày hôm ấy, cô dạy chúng tôi tô màu, chơi trò chơi và hát. Khi học tô màu, chúng tôi được cô giao cho những bức hình đã được vẽ sẵn, và công việc của chúng tôi chỉ là tô những màu sắc yêu thích của mình vào các bức tranh ấy sao cho vừa mắt là được. Sau đó, cô cho chúng tôi chơi trò đi vòng quanh lớp và tập hát. Tuy lúc ấy chơi với các bạn, tôi cảm thấy rất vui, nhưng khi nghe tiếng người bán kem đi qua lắc chuông và rao: "Kem đây! Kem đây!", chúng tôi lại không khỏi háo hức thèm được ăn một que kem vào cái ngày hè oi bức ấy.

Mấy ngày sau, tôi bắt quen với một cô bạn trên lớp và chúng tôi chơi cũng khá thân. Một hôm, hai đứa đang trên xe buýt về nhà, bạn tôi rủ qua nhà cô bé chơi, vậy là tôi gật đầu mà không chút băn khoăn, lo ngại là ở nhà bà mẹ mang bầu tám tháng của tôi đang đứng chờ tôi trước cửa nhà như mọi lần. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cửa xe buýt mở mà bà không thấy tôi. Chắc bà sẽ nghĩ là tôi bị bắt cóc quá! Tôi cứ mải mê chơi ở vườn sau nhà bạn mà không hề có chút mảy may bận tâm. Tôi mải chơi đến nỗi trời nhá nhem tối lúc nào cũng không biết. Lúc này, tôi mới bắt đầu nghĩ là mình cần về nhà. Đột nhiên, tôi thấy có một chiếc xe màu đen đi thật chậm rồi dừng ngay tại chỗ tôi đang đứng. Có hai chú cảnh sát bước ra khỏi xe. Các chú ấy thật cao lớn và bệ vệ với khẩu súng dắt ở bên hông. Họ tiến lại gần tôi nhanh đến mức mà tôi tưởng tượng là nếu tôi có ý định chạy trốn khỏi họ thì cũng không tài nào chạy nổi. Một chú cảnh sát đặt tay lên vai tôi và hỏi xem tôi có đúng là đứa trẻ mà họ đang cần tìm, tôi giật bắn mình và tự hỏi: "Ủa? Sao họ biết tên mình nhỉ?" Tôi bắt đầu hoang mang và lo sợ. Các chú đưa tôi ra chiếc xe màu đen đó, cho tôi ngồi ở ghế đằng sau. Một người trong số họ cầm lái, người còn lại ngồi cạnh tôi. Lúc này tôi mường tượng đến những cảnh hãi hùng mà tôi gặp trong những cơn ác mộng, rồi sực nhớ lại những lời dọa của bố: "Con mà không ngoan là các chú cảnh sát sẽ bắt con vào tù, sẽ nhốt con vào cũi và cho con ăn bánh mì thiu đó!" Lúc này tôi càng sợ hơn, nhưng tôi không dám động đậy gì vì sợ bị các chú dùng dùi cui đánh. Tôi tưởng tượng ra đủ cảnh hãi hùng, suy nghĩ lung tung giống như bà già 60 tuổi vậy. Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì chiếc xe đi chậm lại, rồi dừng ngay trước cửa nhà tôi. Mẹ tôi vẫn đứng đó và chờ tôi. Lúc nhìn thấy mẹ, niềm hạnh phúc trong tôi như vỡ òa. Tôi chạy lại, ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Lúc được mẹ ôm trọn trong vòng tay đầy yêu thương, mọi sợ hãi trong tôi tan biến hết:

"Mẹ ơi con biết lỗi rồi, từ mai con sẽ không như vậy nữa."

Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi khe khẽ:

"Mẹ biết rồi, con ngoan của mẹ".

Giao Tiên