Truyện ngắn

Chuyện cái hũ

Tôi nhớ có một cái hũ nằm trên sàn nhà, cạnh tủ quần áo trong phòng ngủ của cha mẹ tôi. Khi chuẩn bị đi ngủ, cha luôn trút hết túi ra và thả những đồng tiền xu vào hũ.

Khi còn là một cậu bé, tôi luôn thích thú trước âm thanh leng keng của các đồng xu khi chúng được thả vào cái hũ rỗng, nghe rất vui tai. Rồi âm thanh ấy nhỏ dần khi hũ đầy. Tôi thường ngồi xổm trên sàn nhà trước cái hũ, ngắm nghía những vòng tròn bằng đồng và bạc lấp lánh như kho báu của kẻ cướp biển khi mặt trời chiếu ánh nắng qua cửa sổ phòng.

Khi hũ tiền đầy, cha ngồi ở bàn ăn và cuộn các đồng xu lại trước khi mang đến ngân hàng. Việc đem những đồng xu này đến ngân hàng rất công phu. Chúng được xếp gọn gàng trong một hộp carton nhỏ, đặt giữa cha và tôi trên ghế ngồi của chiếc xe tải cũ. Mỗi lần như mọi lần, khi chúng tôi lái xe đến ngân hàng, cha nhìn tôi một cách đầy hy vọng: “Những đồng tiền này sẽ giúp con thoát khỏi nhà máy dệt, con trai à.”

“Con sẽ khá hơn cha. Cái thị trấn cũ này sẽ không ngăn được sự phát triển của con.” Và lần nào cũng vậy, khi cha đẩy chiếc hộp qua quầy thu về phía nhân viên ngân hàng, ông luôn cười tự hào.

“Đây là quỹ để con trai tôi đi học đại học. Nó sẽ không phải làm việc tại nhà máy suốt đời như tôi.” Mỗi lần gửi tiền xong, chúng tôi luôn ăn mừng bằng một cây kem. Lúc nào tôi cũng chọn sôcôla, còn cha thì chọn vani. Khi nhân viên bán hàng tại tiệm kem thối lại tiền, cha cho tôi xem những đồng xu nằm trong lòng bàn tay, và nói: “Khi về nhà, chúng ta sẽ lại bắt đầu làm đầy hũ nữa nhé.”

Cha luôn cho tôi thả những đồng tiền đầu tiên vào hũ. Khi chúng xoay vòng, vang lên những tiếng leng kenh lách cách, chúng tôi mỉm cười nhìn nhau. Cha nói: “Con sẽ đi học đại học với chỗ đồng 1 xu, 25 xu này. Cha nhất định sẽ nhìn thấy được điều đó.”

Nhiều năm trôi qua, tôi tốt nghiệp đại học và làm việc ở một thị trấn khác. Một lần kia, trong lúc về thăm nhà, tôi dùng điện thoại trong phòng ngủ của cha mẹ để gọi điện, và phát hiện cái hũ đã biến mất. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và được bỏ đi. Một tiếng nấc dâng lên trong cổ họng khi tôi nhìn chằm vào vị trí bên cạnh tủ quần áo, nơi cái hũ đã luôn nằm ở đó. Cha tôi là người ít nói, không bao giờ dạy tôi về giá trị của sự quyết tâm, kiên trì và niềm tin. Nhưng chiếc hũ đã dạy tôi tất cả những đức tính đó, hùng hồn hơn bất cứ lời lẽ hoa mỹ nào.

Khi kết hôn, tôi kể cho Susan vợ tôi về chiếc hũ tầm thường đã đóng một phần quan trọng như thế nào trong cuộc sống của tôi khi tôi còn nhỏ. Trong tâm trí tôi, nó giúp tôi xác định, hơn bất cứ điều gì khác, tình yêu mà cha đã dành cho tôi nhiều như thế nào. Dù cuộc sống gia đình có vất vả bao nhiêu, cha vẫn tiếp tục kiên trì thả những đồng xu vào hũ. Ngay cả mùa hè khi ông bị nhà máy sa thải, cả nhà phải ăn món đậu khô vài lần trong tuần, nhưng không một đồng xu nào trong hũ bị lấy ra.

Trái lại, khi cha nhìn tôi qua bàn ăn, chan nước sốt cà chua lên món đậu khô trong chén tôi cho dễ ăn, ông trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết tìm lối đi cho tôi. Với đôi mắt sáng long lanh, cha bảo: “Này con trai, khi học xong đại học, con sẽ không bao giờ phải ăn món đậu khô một lần nào nữa nếu con không muốn.”

Giáng sinh đầu tiên sau khi con gái Jessica của tôi chào đời, chúng tôi dành kỳ nghỉ để ở với cha mẹ. Sau bữa ăn tối, mẹ và cha ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, thay phiên âu yếm đứa cháu đầu tiên. Khi Jessica bắt đầu thút thít, Susan bế nó từ vòng tay của ông nội. “Có lẽ nó cần được thay tã”, vợ tôi nói và bế Jessica vào phòng cha mẹ tôi để thay tã cho nó. Khi Susan trở lại phòng khách, mắt cô ấy nhòe đi. Cô ấy trao Jessica lại cho ông nội trước khi nắm tay tôi, kéo vào phòng.

“Nhìn này”, cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, hướng tôi đến một nơi trên sàn nhà bên cạnh tủ quần áo. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ở đó, như thể chưa bao giờ được bỏ đi, một chiếc hũ cũ đã có vài đồng xu dưới đáy. Tôi bước đến bên chiếc hũ, đưa tay vào túi và lấy ra một nắm tiền xu.

Với một loạt cảm xúc bóp nghẹn lấy, tôi bỏ những đồng xu vào hũ. Tôi nhìn lên và thấy cha, đang bế Jessica lặng lẽ đi vào. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi biết cha cũng đang có những cảm xúc như tôi bây giờ.

Chúng tôi, không ai nói nên lời.

Giao Tiên
Theo dailylifeinspiration.com

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán