Truyện ngắn

Không phải chúng ta à?

Một buổi tối nọ, sau khi rửa xe xong, tôi đậu trước một trung tâm mua sắm và lau xe trong lúc đợi vợ tôi tan sở.

Ngay tầm nhìn của tôi ở đối diện chỗ đậu xe là một người ăn xin như cách xã hội thường gọi. Nhìn bên ngoài, ông ta là người không nhà, không xe, không quần áo sạch sẽ và không tiền. Có những lúc bạn cảm thấy hào phóng, nhưng có những lúc bạn chỉ muốn không bị làm phiền. Bây giờ là một trong những lúc tôi không muốn bị làm phiền!

Tôi suy nghĩ: “Hy vọng ông ta không xin tiền mình.”

Và đúng là ông đã không xin. Ông đến ngồi trên lề đường trước trạm xe buýt. Hình như ông thậm chí không đủ tiền để đi xe buýt.

Sau một vài phút, ông nói: “Chiếc xe này đẹp quá”. Mặc dù ăn mặc rách rưới, nhưng quanh ông dường như toát lên một phẩm giá.

Tôi trả lời: “Cám ơn ông” và tiếp tục lau xe.

Ông ngồi đó lặng lẽ. Không có lời nài xin tiền nào. Khi sự im lặng giữa chúng tôi ngày một lâu, có điều gì đó bên trong tôi vang lên: “Hãy hỏi xem ông ta có cần giúp đỡ không.” Tôi chắc chắn rằng ông sẽ trả lời là “có”, nhưng tôi nghe theo tiếng nói ấy.

Tôi hỏi: “Ông có cần giúp gì không?”

Câu trả lời của ông chỉ là vài từ đơn giản, nhưng sâu sắc, khiến tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng ta thường tìm kiếm sự hiểu biết ở những người thành đạt, những người có học vị cao. Còn đối với ông lão này, tôi không hy vọng gì ngoại trừ một bàn tay cáu bẩn xòe ra.

Nhưng ông lại nói những từ làm tôi kinh ngạc: “Không phải chúng ta à?”

Tôi cần giúp đỡ. Có lẽ không phải vì vé xe buýt hay một nơi để ngủ, nhưng tôi cần giúp đỡ. Tôi lấy ví, đưa ông ít tiền, không chỉ đủ trả tiền vé xe mà còn cho một bữa ăn ấm áp và chỗ nghỉ ngơi qua ngày.

Vài từ ngắn ngủi này thật đúng. Dù bạn có nhiều tiền bao nhiêu, thành đạt thế nào, chúng ta đều cần được giúp đỡ.

Và dù bạn có ít tiền thế nào, có đối mặt với những rắc rối gì, thậm chí không có một nơi để ngủ, nhưng bạn vẫn có thể cho đi sự giúp đỡ. Thậm chí chỉ là một lời khen, bạn vẫn có thể cho đi.

Bạn không thể biết được lúc nào đó bạn sẽ gặp một người dường như có tất cả, nhưng thực ra họ vẫn cần bạn cho điều họ đang thiếu - một quan điểm khác về cuộc sống, một cái nhìn về điều gì đó đẹp đẽ, một chút nghỉ ngơi khỏi mớ lộn xộn hàng ngày - mà chỉ có bạn, qua thế giới rách nát mới có thể nhìn thấy.

Có lẽ người đàn ông này chỉ là một người xa lạ, không nhà cửa, lang thang trên đường phố. Có lẽ không phải vậy. Có lẽ ông được gửi xuống bởi một sức mạnh to lớn và khôn ngoan nào đó để giúp đỡ một linh hồn quá phong lưu như tôi.

Có lẽ trên cao đang nhìn xuống, một thiên thần nào đó cho ông ấy ăn mặc như một người ăn xin, và nói: “Hãy đến giúp đỡ người đàn ông đang lau xe ấy, anh ta cần được giúp đỡ.”

Không phải chúng ta à?

Trần Hồng Điệp
Theo dailylifeinspiration.com

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán