Truyện ngắn

Món quà của Bobby



Ảnh minh họa

Bobby cảm thấy lạnh lẽo khi ngồi dưới bầu trời đầy tuyết ở ngoài sân sau nhà. Bobby không mang giày ống, cậu không thích và dù có thích cậu cũng chẳng có đôi nào. Đôi giày mỏng manh cậu đang mang đã thủng vài lỗ nên cũng không giữ ấm cho cậu là mấy.

Bobby đã ngồi đây khoảng một giờ đồng hồ rồi. Và dù có cố gắng cách mấy, cậu cũng không thể nghĩ ra món quà Giáng sinh cho mẹ mình. Cậu lắc đầu suy nghĩ: "Vô ích thôi, dù có nghĩ ra thì mình cũng không có tiền để mua."

Kể từ khi cha cậu bé qua đời cách đây ba năm, gia đình năm người sống trong chật vật. Không phải vì mẹ cậu không quan tâm hay không cố gắng, mà vì dường như chưa bao giờ đủ cả. Bà làm đêm trong bệnh viện, những đồng lương ít ỏi kiếm được cũng chỉ tạm để trang trải mà thôi.

Gia đình thiếu thốn về tiền bạc lẫn vật chất, họ cố gắng bù đắp cho nhau bằng tình yêu thương và sự đoàn kết. Bobby có hai chị và một em gái chăm lo việc nhà khi mẹ đi làm.

Cả ba chị em của cậu đều đã có những món quà xinh đẹp dành tặng mẹ. Đã là đêm trước Giáng sinh, nhưng Bobby vẫn chưa chuẩn bị được món quà nào.

Lau nước mắt, Bobby đá tuyết và bắt đầu đi bộ xuống phố, nơi có các cửa hàng, cửa hiệu. Thật không dễ dàng chút nào khi là một cậu bé sáu tuổi mà không có cha, nhất là khi cậu cần một người đàn ông để cùng trò chuyện.

Bobby đi từ cửa hàng này đến cửa hàng kia, nhìn vào từng ô cửa được trang hoàng. Mọi thứ dường như rất xinh đẹp và cũng rất xa tầm với. Trời bắt đầu tối. Bobby miễn cưỡng quay về nhà thì đột nhiên mắt cậu bắt gặp tia sáng le lói của ánh mặt trời chiếu qua một cái gì đó dọc lề đường. Cậu cúi xuống và phát hiện một đồng xu sáng bóng.

Trước giờ chưa ai cảm thấy giàu có như Bobby cảm thấy lúc này. Khi cậu nắm đồng xu trong tay, một sự ấm áp lan truyền khắp cơ thể và cậu bước vào cửa hàng đầu tiên mình nhìn thấy. Niềm vui ấy nhanh chóng biến mất khi người bán hàng nào cũng bảo rằng cậu không thể mua bất cứ vật gì chỉ với một đồng xu.

Rồi Bobby thấy một tiệm bán hoa. Cậu đi vào trong và xếp hàng chờ. Khi người chủ tiệm hỏi liệu ông có thể giúp gì cho cậu, Bobby chìa đồng xu ra và hỏi xem cậu có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ mình không. Người chủ nhìn Bobby và đồng xu trên tay cậu. Sau đó, ông đặt tay lên vai cậu bé và nói: "Con đứng chờ ở đây, ta sẽ xem có món nào cho con không."

Trong lúc chờ đợi, Bobby ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp. Dù chỉ là một cậu bé, nhưng Bobby có thể hiểu được tại sao các bà mẹ và con gái lại thích hoa đến vậy.

Tiếng cửa đóng lại khi khách hàng cuối cùng rời khỏi kéo Bobby về với thực tại. Còn lại một mình trong tiệm, cậu bắt đầu thấy lẻ loi và sợ.

Đột nhiên, ông chủ tiệm bước ra và đi đến quầy tính tiền. Ở đó, trước mắt Bobby, có 12 cành hồng đỏ, lá xanh và những bông hoa trắng bé xíu đã được bó lại bằng một chiếc nơ bạc lớn. Tim Bobby thắt lại khi ông chủ tiệm nhấc chúng lên và nhẹ nhàng đặt vào một chiếc hộp dài màu trắng.

Ông vừa nói vừa đưa tay lấy đồng xu của Bobby: "Cái này 10 xu đấy cậu bé." Một cách chậm rãi, Bobby đưa đồng 10 xu cho ông. Đây có phải là sự thật? Không ai chịu đổi đồng10 xu của cậu để lấy bất cứ một món đồ nào. Thấy được sự miễn cưỡng của cậu bé, ông chủ tiệm nói thêm: "Ta có một ít hoa bán với giá 10 xu 12 bông. Cậu có thích không?"

Lần này Bobby hết ngần ngại, và khi ông đặt chiếc hộp vào tay cậu, cậu biết đây là sự thật. Bước ra khỏi cửa tiệm, Bobby còn nghe câu nói: "Giáng sinh vui vẻ nhé cậu bé."

Khi ông chủ tiệm quay vào trong, vợ ông bước ra: "Ông đã nói chuyện với ai vậy, những bông hồng ông bó lại đâu rồi?" Nhìn chằm ra ngoài cửa sổ, mắt rớm nước mắt, ông trả lời: "Một điều kỳ lạ xảy ra với tôi sáng nay. Trong lúc chuẩn bị mở cửa tiệm, tôi nghĩ mình nghe thấy một giọng nói bảo tôi để dành 12 cành hồng đẹp nhất làm một món quà đặc biệt. Tôi không chắc lúc đó liệu tôi có mất trí hay không, nhưng dù sao tôi cũng để dành lại. Và chỉ cách đây ít phút, một cậu bé đã đến cửa tiệm và muốn mua một bông hoa cho mẹ mình với một đồng 10 xu. Khi nhìn cậu bé, tôi thấy hình ảnh của mình nhiều năm trước. Tôi cũng là một cậu bé nghèo không có tiền mua cho mẹ một món quà Giáng sinh. Một người đàn ông râu quai nón mà tôi chẳng hề quen biết đã dừng lại và cho tôi 10 đô la. Khi tôi thấy cậu bé tối nay, tôi biết giọng nói đó là của ai, và tôi đã bó 12 bông hoa đẹp nhất để dành lại."

Người vợ ôm lấy ông thật chặt. Rồi họ bước ra ngoài trong thời tiết lạnh buốt, nhưng lòng lại không thấy lạnh chút nào.

Trần Hồng Điệp
Theo www.rogerknapp.com

123456789[10]...17  

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán