Truyện ngắn

Quyết tâm và kiên trì

Đây là câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling, người xây dựng cây cầu Brooklyn ở New York, Mỹ vào năm 1870. Cây cầu được hoàn thành vào năm 1883 sau 13 năm thi công.



Ảnh: www.harvestcommunitychurch.org.uk

John Roebling, một kỹ sư giàu sáng tạo, đã nghĩ ra ý tưởng xây một cây cầu ngoạn mục nối liền New York với Long Island. Tuy nhiên, các chuyên gia xây dựng cầu đường trên toàn thế giới cho rằng đây là chuyện không thể và bảo Roebling hãy quên ý tưởng này đi. Điều này không thực tế, trước đây chưa bao giờ có chuyện này.

Roebling không thể gạt bỏ hình ảnh về cây cầu ra khỏi tâm trí ông. Lúc nào ông cũng nghĩ về nó, và sâu trong tim mình, ông biết có thể thực hiện được. Ông phải chia sẻ giấc mơ này với một ai đó. Sau nhiều cuộc thảo luận và thuyết phục, ông đã khiến con trai mình là Washington - một kỹ sư đầy triển vọng tin rằng thực tế cây cầu có thể xây dựng được.

Lần đầu tiên làm việc cùng nhau, hai cha con đã phát triển các ý tưởng về cách xây dựng cũng như khắc phục trở ngại. Với sự phấn khởi, cảm hứng tuyệt vời cùng niềm hăng say trước một thử thách ngông cuồng, họ thuê nhân công và bắt đầu xây cây cầu mơ ước.

Dự án khởi đầu tốt đẹp, nhưng chỉ vài tháng sau thì một tai nạn thảm khốc xảy ra ở công trường, lấy đi mạng sống của John Roebling. Washington sống sót, nhưng bị chấn thương một phần não bộ, khiến anh không thể nói chuyện hay đi lại.

“Chúng tôi đã bảo rồi mà.” “Những kẻ điên và giấc mơ điên rồ.” “Thật ngu ngốc khi chạy theo ảo tưởng điên cuồng.”

Ai cũng đưa ra những lời phê bình tiêu cực và nghĩ rằng dự án sẽ bị huỷ bỏ vì gia đình Roeblings là những người duy nhất biết cách xây cây cầu này.

Mặc dù tàn tật, nhưng Washington chưa bao giờ nản chí, vẫn còn một niềm khát khao cháy bỏng muốn hoàn thành cây cầu và trí óc anh vẫn minh mẫn hơn bao giờ hết. Anh cố truyền cảm hứng và sự nhiệt huyết của mình cho vài người bạn, nhưng họ đã quá nản lòng với nhiệm vụ này.

Khi nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, một làn gió nhẹ thổi tung tấm rèm trắng mỏng manh và anh có thể nhìn thấy bầu trời cùng những ngọn cây ngoài kia trong giây phút.

Dường như có một thông điệp gửi đến anh rằng không được bỏ cuộc. Đột nhiên anh nghĩ ra một ý tưởng. Những gì anh có thể làm là cử động một ngón tay và anh quyết định tận dụng nó tối đa. Bằng cử động này, anh dần dần có thể giao tiếp với vợ mình.

Anh chạm vào tay cô, ám hiệu rằng muốn cô gọi cho các kỹ sư một lần nữa. Sau đó, cũng bằng cách gõ nhẹ vào cánh tay vợ, anh chỉ dẫn cho các kỹ sư những điều cần làm. Nghe có vẻ ngu ngốc nhưng dự án lại được tiến hành một lần nữa.

Trong 13 năm, Washington đã hướng dẫn bằng cách này cho đến khi cây cầu được hoàn thành. Ngày nay, cây cầu Brooklyn ngoạn mục đứng đó trong huy hoàng như để tưởng nhớ đến chiến thắng của tinh thần bất khuất và quyết tâm không gục ngã bởi hoàn cảnh của một con người. Nó cũng là lời cảm ơn đối với các kỹ sư và tinh thần làm việc tập thể của họ, và niềm tin họ dành cho một người mà bị nửa thế giới xem là điên rồ. Nó cũng như một tượng đài hữu hình về tình yêu và sự tận tâm của người vợ trong 13 năm kiên nhẫn giải mã các thông điệp của chồng để nói cho các kỹ sư biết phải làm gì.

Có lẽ đây là một trong những minh chứng điển hình nhất cho thái độ không bao giờ bỏ cuộc, vượt qua những khiếm khuyết về thể xác và đạt được mục tiêu tưởng chừng như không thể.

Thường khi chúng ta đối mặt với khó khăn trong cuộc sống hàng ngày, những khó khăn này dường như rất nhỏ nhặt khi so sánh với những điều người khác gặp phải. Cây cầu Brooklyn đã cho chúng ta thấy rằng những giấc mơ tường như bất khả thi có thể trở thành hiện thực với sự quyết tâm và kiên trì, dù có trở ngại nào đi nữa.

Thoại My
Theo academictips.org

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán