Truyện ngắn

Sự hy sinh của người mẹ

Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi ghét mẹ... Bà làm tôi xấu hổ. Bà buôn bán tại một cửa hàng nhỏ trong một khu chợ. Bà thu nhặt cỏ dại, những thứ tương tự vậy để bán... bất cứ cái gì để có tiền trang trải cho cuộc sống của chúng tôi.



Ảnh: motherhood4real.com

Có một ngày khi tôi học tiểu học, tôi còn nhớ mẹ đã đến trường. Tôi rất xấu hổ. Sao bà có thể làm vậy với tôi? Tôi ném một cái nhìn đầy hận thù vào bà và chạy đi. Ngày hôm sau ở trường... “Mẹ bạn chỉ có một mắt?” - bọn học sinh trong lớp chế giễu tôi.

Tôi muốn mẹ biến mất khỏi thế giới này, vì vậy tôi đã nói: “Mẹ, sao mẹ chỉ có một mắt? Mẹ đã biến con thành một trò cười. Sao mẹ không chết đi?”. Mẹ tôi không trả lời. Tôi cảm thấy một chút xấu xa, nhưng cùng lúc, tôi lại cảm thấy dễ chịu vì đã nói ra những suy nghĩ của mình bấy lâu nay. Có lẽ vì mẹ không bao giờ trừng phạt tôi, nhưng tôi không nghĩ tôi đã làm tổn thương bà rất nhiều.

Đêm đó... Tôi thức giấc và đi xuống nhà bếp uống nước. Mẹ tôi đã khóc ở đó, lặng lẽ, như thể bà sợ rằng sẽ đánh thức tôi. Tôi nhìn bà, sau đó quay đi. Vì những điều tôi đã nói lúc nãy, có một cái gì đó nhói ở tim tôi. Mặc dù vậy, tôi vẫn ghét mẹ - người ngồi đó khóc, với một mắt. Tôi tự nhủ mình phải lớn lên và thành công, vì tôi ghét người mẹ một mắt và sự nghèo đói khủng khiếp đang bủa vây.

Tôi học tập hết sức chăm chỉ. Tôi rời mẹ, đến Seoul tiếp tục học và đã được nhận vào Đại học Seoul với tất cả sự tự tin mà tôi có. Sau đó, tôi kết hôn. Tôi đã mua một căn hộ riêng, rồi có con. Giờ tôi đang sống hạnh phúc như một người đàn ông thành công. Tôi thích nơi này vì nó không làm tôi phải nhớ đến người mẹ mình.

Hạnh phúc cứ thế, cho đến ngày một người không được chào đón đã bất ngờ đến gặp tôi “Cái gì thế này? Ai đây?” Đó là mẹ tôi... vẫn với một mắt. Cảm giác như cả bầu trời đổ sụp xuống. Đứa con gái nhỏ của tôi chạy đi, sợ hãi vì mắt bà.

Và tôi hỏi: “Bà là ai? Tôi không biết bà!” như thể cố gắng khiến điều này là thực. Tôi hét lên: “Làm thế nào bà dám đến nhà và dọa con gái tôi! Bà hãy ra khỏi đây.”

Mẹ tôi lặng lẽ trả lời: “Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi đã nhầm địa chỉ” và biến mất.

Cảm ơn trời... Bà không nhận ra tôi. Tôi khá nhẹ nhõm. Tôi đã tự nói với bản thân mình rằng sẽ không quan tâm, hay nghĩ về điều này cho đến hết cuộc đời mình.

Một ngày nọ, có một lá thư về cuộc họp mặt của trường gửi đến nhà tôi. Tôi đã nói dối vợ mình rằng phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi tìm đến căn lều cũ mà tôi đã từng gọi là nhà. Tôi thấy mẹ mình ngã nằm trên nền đất lạnh. Tay bà cầm một mảnh giấy.... đó là bức thư bà viết cho tôi.

"Con trai của mẹ,

Mẹ nghĩ cuộc sống của mẹ đã đủ dài. Và... mẹ sẽ không đến Seoul nữa... nhưng có quá khó khăn không nếu yêu cầu con đến thăm mẹ một lần? Mẹ nhớ con rất nhiều. Mẹ rất vui khi biết con được mời đến dự buổi họp mặt của trường. Nhưng mẹ đã quyết định không đến.... vì con. Mẹ xin lỗi vì mẹ chỉ có một mắt, và vì mẹ là một sự xấu hổ đối với con.

Khi con còn rất nhỏ, con bị một tai nạn dẫn đến hư một mắt. Là một người mẹ, mẹ không thể đứng nhìn con mình lớn lên chỉ với một mắt. Vì vậy, mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã rất tự hào về con trai mình khi con được nhìn thấy cả một thế giới mới, với con mắt đó. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy tức giận vì những điều con đã làm. Vài lần con giận mẹ. Mẹ tự nghĩ đó là bởi vì con yêu mình. Mẹ rất nhớ những khi con quấn quýt bên mẹ lúc còn nhỏ.

Mẹ nhớ và yêu con. Con là cả thế giới đối với mẹ."

Thế giới như sụp đổ trước mắt tôi. Tôi đã ghét người chỉ biết sống vì tôi sao? Tôi khóc trong sự ăn năn hối hận. Nhưng tôi biết làm gì để có thể bù đắp cho những điều tồi tệ mình đã làm.

Trần Hồng Điệp
Theo www.moralstories.com

123456789[10]...17  

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán