Truyện ngắn

Tình yêu không lời

Rita và Patrick quen nhau từ thời đi học. Tuy nhiên, cha mẹ Rita cho rằng xuất thân gia đình Patrick không tốt, và cô sẽ phải khổ nếu kết hôn với anh. Còn cha mẹ Patrick lại cho rằng gia đình Rita quá tính toán. Điều này thường gây ra những vụ cãi vã giữa hai người.



Ảnh: wtfisupwithmylovelife.com

Rita biết Patrick yêu mình, nhưng cô luôn hỏi anh có yêu cô không. Vì không giỏi ăn nói, Rita rất thất vọng khi Patrick không bao giờ dùng những từ hoa mỹ để bày tỏ tình yêu anh dành cho cô. Với áp lực từ gia đình và việc học tập, Rita trút tất cả sự giận dữ vào anh. Về phần mình, Patrick lặng lẽ chịu đựng.

Thời gian qua đi, họ tốt nghiệp đại học. Patrick quyết định ra nước ngoài tiếp tục học. Những ngày gặp nhau trước khi chia tay, Patrick thổ lộ: "Rita, anh không giỏi ăn nói. Tất cả những gì anh biết là anh yêu em hơn tất cả mọi điều. Anh muốn chăm sóc em trong suốt quãng đời còn lại. Về phần gia đình, anh sẽ cố gắng nói chuyện với họ. Em sẽ mãi là của anh chứ?"

Không gì có thể làm Rita hạnh phúc hơn. Patrick thực sự yêu cô, cô đồng ý. Do Patrick quyết tâm mãi, gia đình hai bên cuối cùng cũng đồng ý. Họ đính hôn trước khi Patrick đi.

Rita bắt đầu dạy học tại một trường gần nhà, còn Patrick thì cố gắng học tốt khóa học MBA. Nhưng anh nhớ Rita khủng khiếp. Điều duy nhất khiến anh tiếp tục là tình yêu anh dành cho cô. Những gì anh làm là mong muốn một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai người.

Tình yêu của họ tiếp nối qua những bức e-mail và các cuộc điện thoại. Mặc dù rất khó khăn, nhưng không ai nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.

Một buổi sáng mùa hè, khi Rita trên đường đi làm, cô gặp phải tai nạn. Một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải cô. Những người đi đường đưa Rita đến một bệnh viện gần đó. Khi tỉnh lại, cô nhìn thấy cha mẹ bên cạnh giường mình. Cô cảm thấy rất đau, thậm chí không thể nhấc tay và cổ họng cô dường như rất lạ.

Thấy cha mẹ khóc, cô muốn an ủi họ. Cô mở miệng và ngỡ ngàng khi nhận ra tất cả những gì cô có thể làm là tiếng thở dài. Cô không thể nói. Cô đã mất đi giọng nói của mình.

Theo các bác sĩ, vụ tai nạn ảnh hưởng đến não, khiến cô mất đi giọng nói. Cha mẹ cô hết mực an ủi, nhưng không ích gì, cô sụp đổ.

Xuất viện, cô trở về nhà. Mọi thứ dường như vẫn vậy - ít nhất là cha mẹ cô đã cố gắng khiến cô có cảm giác như vậy. Cha mẹ Patrick đến thăm, nhưng cô từ chối gặp họ.

Rita biết mình phải đưa ra một quyết định rất quan trọng. Cô phải cắt đứt mọi ràng buộc với Patrick. Tiếng chuông điện thoại làm cô nhói tim mỗi khi nó vang lên. Cô không muốn Patrick biết. Cô không muốn là một gánh nặng với anh. Cô gửi e-mail nói rằng cô không thể chờ đợi anh thêm nữa, cô đang quen người khác. Cô cũng xin cha mẹ Patrick đừng nói gì về vụ tai nạn với anh.

Cô trả lại nhẫn đính hôn cho anh. Tất cả những gì Patrick có thể làm là gửi hàng triệu e-mail, thư tay và vô số cuộc điện thoại. Nhưng Rita, cô chỉ biết khóc...

Cha mẹ Rita quyết định chuyển chỗ ở, hy vọng cô cuối cùng sẽ quên tất cả mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Họ dọn đến thị trấn gần một ngọn đồi. Trong cuộc sống mới, Rita bắt đầu học ngôn ngữ ký hiệu. Là một cô gái thông minh, cô học rất nhanh.

Ngày qua ngày, Rita lặp lại chỉ một điều - cô phải quên anh, để anh có được cuộc sống mới. Một ngày nọ, cô biết được từ bạn bè rằng Patrick đã quay về và đang tìm cô. Cô yêu cầu họ đừng nói cho Patrick bất cứ điều gì về những chuyện đã xảy ra với cô. Đó là lần cuối cùng, cô nghe tin về Patrick. Kể từ đó, không còn tin tức gì của anh nữa.

Một năm trôi qua, người bạn Rosy của Rita đến với thiệp cưới của Patrick trên tay. Rita biết rằng đây là những gì cô đã hy vọng, rằng Patrick sẽ yêu một lần nữa, nhưng cô tan vỡ - anh sẽ không còn là của cô.

Cô mở phong bì. Trong sự bối rối, cô nhìn thấy tên mình ở vị trí cô dâu. Cô hỏi Rosy chuyện này là thế nào. Khi đó, có một tiếng gõ cửa. Rita mở cửa, và ai đây. Đó là Patrick đang đứng trước mặt cô, như những gì cô từng mơ mỗi đêm.

Trước sự ngạc nhiên của cô, anh dùng ngôn ngữ ký hiệu để nói với cô: "Lý do duy nhất em không thấy anh trong suốt năm qua mặc dù anh đã quay về là vì anh rất bận. Anh dành cả năm chỉ làm một điều - học ngôn ngữ ký hiệu để có thể trò chuyện với em trong suốt phần đời còn lại. Anh muốn em biết anh đã không quên lời hứa của chúng ta. Anh sẽ là giọng nói của em. Yêu em."

Rita không biết phải nói gì. Ngay cả cha mẹ cô đều chết lặng. Cùng lúc đó, Patrick đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mảnh mai của cô. Rita muốn nói rất nhiều nhưng cô chỉ biết mỉm cười. Cô đã không cười kể từ khi Patrick ra đi. Tình yêu của cô... đã trở lại... và thật sự thuộc về cô.

Trần Hồng Điệp
Theo shortstorybook.net

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán