Truyện ngắn

Dùng trà với cha

Suốt 52 năm, ngày nào cha tôi cũng thức dậy vào lúc 5:30 sáng và đi làm, ngoại trừ chủ nhật. Ông trở về nhà lúc 5:30 và ăn tối lúc 6:00, đều đặn như một chiếc đồng hồ. Tôi không nhớ có lần nào cha "ra ngoài với những người bạn" hay uống rượu. Tất cả những gì cha yêu cầu tôi - đứa con gái của ông - là cầm chiếc búa khi ông sửa chữa thứ gì đó để chúng tôi có thời gian nói chuyện với nhau.

Tôi chưa bao giờ thấy cha đi làm về với thái độ khó chịu, cũng như chưa bao giờ thấy ông ngủ trưa. Cha không có sở thích nào, ngoại trừ chăm sóc gia đình.

Trong 22 năm, kể từ khi tôi xa nhà để đi học đại học, cha gọi cho tôi vào mỗi sáng chủ nhật lúc 9 giờ. Cha luôn quan tâm đến cuộc sống của tôi, gia đình tôi và chưa từng nghe ông than vãn về cuộc sống của mình. Các cuộc gọi thậm chí là vào lúc cha và mẹ đang ở Úc, Anh hay Florida.

Chín năm trước khi tôi mới mua nhà, cha mặc dù đã 67 tuổi vẫn dành 8 tiếng đồng hồ một ngày trong suốt ba ngày dưới cái nóng gay gắt của vùng Kansas để sơn nhà cho tôi. Cha không cho tôi thuê thợ làm. Những gì ông yêu cầu là một ly trà đá và cầm cây cọ sơn cho ông, trò chuyện cùng ông. Nhưng tôi quá bận rộn, tôi có một văn phòng luật cần phải quản lý, không có thời gian cầm cọ vẽ hay trò chuyện với ông.

Năm năm trước, ở tuổi 71, cũng dưới cái nóng oi ả của vùng Kansas, cha tôi dành 5 giờ đồng hồ để đóng cái xích đu cho con gái tôi. Một lần nữa, những gì ông yêu cầu chỉ là một ly trà đá và nói chuyện cùng ông. Nhưng cũng một lần nữa, tôi bận phải giặt giũ, lau nhà.

Bốn năm trước, cha lái xe từ Denver tới Topeka, chở theo cây Colorado Blue Spruce (bách tùng xanh) cao 8 feet, để tôi và chồng mình có một phần Colorado tại nơi tôi sống. Lúc đó, tôi lại bận chuẩn bị cho chuyến đi chơi vào cuối tuần, nên cũng không dành nhiều thời gian cho ông.

Vào một buổi sáng chủ nhật ngày 16/01/1996, như thường lệ cha gọi cho tôi, lần này là từ nhà của con tôi tại Florida. Chúng tôi nói về cái cây cha mang đến cho tôi, "Fat Albert", nhưng sáng đó cha lại gọi là "Fat Oscar" và ông có vẻ quên một số điều chúng tôi đã thảo luận vào tuần trước. Nhưng tôi phải đi nhà thờ, nên gác lại cuộc nói chuyện.

4:40 chiều hôm đó, có điện thoại báo cha tôi nhập viện tại Florida vì chứng phình mạch. Tôi tức tốc bắt chuyến bay đến đó. Trên đường đi, tôi suy nghĩ về những lần đã không dành thời gian trò chuyện với cha. Tôi nhận ra tôi đã không quan tâm đến ông, những suy nghĩ sâu sắc của ông. Tôi hứa rằng khi đến nơi, tôi sẽ bù đắp lại thời gian qua, sẽ có một cuộc nói chuyện thật lâu với ông.

Tôi đến Florida lúc 1 giờ sáng, nhưng cha tôi đã mất vào 9:12 tối trước. Lần này, ông không còn thời gian để trò chuyện hay chờ đợi tôi nữa.

Những năm sau khi cha mất, tôi đã học được nhiều điều về cha, thậm chí về bản thân mình. Cha chưa bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ điều gì, ngoại trừ thời gian, và giờ tôi nhớ đến ông, mỗi ngày.

Trần Hồng Điệp
Theo dailylifeinspiration.com

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán