Truyện ngắn

Nỗ lực của cụ bà 87 tuổi thực hiện giấc mơ của mình

Ngày đầu tiên đi học, sau màn tự giới thiệu bản thân của giáo sư thì ông đưa ra thử thách là hãy tìm hiểu một người mà chúng tôi chưa từng quen.

Tôi đứng dậy nhìn xung quanh và một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai tôi. Tôi quay lại và thấy một bà cụ với vóc dáng nhỏ bé, nở nụ cười đầy sức sống với tôi. Bà nói, "Chào cậu bảnh trai. Tên bà là Rose. Bà 87 tuổi. Bà có thể ôm cậu được không?"

Tôi cười và vui vẻ trả lời: "Được ạ!", và bà đã ôm tôi thật chặt. Tôi hỏi đùa: “Tại sao bà vào đại học ở độ tuổi này?” .

Bà hài hước trả lời: "Tôi đến đây để tìm một người đàn ông giàu có, kết hôn và có một vài đứa con ..."

“Bà nói nghiêm túc chứ,” tôi hỏi. Tôi tò mò vì động lực nào đã thúc đẩy bà học đại học ở độ tuổi này. "Tôi luôn mơ ước được vào trường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện điều đó", bà nói.

Sau khi tan học, chúng tôi đi đến tòa nhà hội sinh viên và cùng nhau uống nước. Chúng tôi đã trở thành bạn bè của nhau. Trong 3 tháng tiếp theo, mỗi ngày chúng tôi đều cùng nhau ra về và trò chuyện về mọi thứ. Tôi luôn bị cuốn hút bởi “cỗ máy thời gian” này khi bà chia sẻ sự từng trải và kinh nghiệm của bà với tôi.

Trong suốt những năm học, bà Rose đã trở thành một nhân vật biểu tượng của trường và bà dễ dàng kết bạn với tất cả mọi người. Bà luôn ăn mặc nghiêm chỉnh và vui vẻ khi bà nhận được sự chú ý từ những sinh viên khác. Bà đang sống hết mình cho cuộc đời.

Vào cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose phát biểu tại bữa tiệc thân mật và tôi sẽ không bao giờ quên những gì bà đã truyền đạt đến chúng tôi.

Khi bà bắt đầu phát biểu, thì đột nhiên làm rơi những mẩu giấy ghi chú. Hơi ngại ngùng và có chút lúng túng, bà cầm micro và nói “Tôi xin lỗi vì tôi hơi lo lắng.”

Bà bắt đầu hắng giọng và nói, “Chúng ta ngừng vui chơi vì chúng ta già; nhưng chúng ta già vì chúng ta ngừng vui chơi. Chỉ có 4 bí quyết để giữ sự trẻ trung, hạnh phúc và đạt được thành công. Bạn phải cười và tìm niềm vui mỗi ngày.

Bạn phải có một mơ ước, khi bạn đánh mất những ước mơ đó bạn sẽ chết. Có rất nhiều người trong chúng ta đã chết vì điều đó và họ thậm chí không biết! Có sự khác biệt rõ rệt giữa việc lớn lên và trưởng thành.

Nếu bạn 19 tuổi và nằm trên giường trong một năm và không làm việc gì hiệu quả, thì bạn sẽ bước sang tuổi 20. Cũng như nếu tôi 87 tuổi và ở trên giường một năm và không bao giờ làm bất cứ điều gì thì tôi sẽ 88 tuổi.

Ai cũng lớn lên và già đi. Nhưng nó không lấy đi bất kể tài năng. Chúng ta phải luôn tìm kiếm cơ hội để thay đổi và không có gì phải hối tiếc.

Người già thường không hối hận về những gì đã làm, mà là vì những điều chúng tôi đã không làm. Những người duy nhất sợ chết là hay hối tiếc.”

Bà kết thúc bài phát biểu của mình và mạnh dạn hát ca khúc "The Rose ".

Chúng tôi cùng hát với bà và đến giờ bài hát vẫn đi cùng chúng tôi theo năm tháng.

Cuối năm học, Rose hoàn thành bằng đại học mà bà đã bắt đầu từ nhiều năm trước. Một tuần sau khi tốt nghiệp, bà đã qua đời.

Hơn hai nghìn sinh viên đại học đã tham dự đám tang của bà để tưởng nhớ người phụ nữ tuyệt vời đã chứng minh rằng không bao giờ là quá muộn để có thể đạt được những gì trong đời.

Thanh Thiên
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán