Con đang bay

Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé sống trong trại mồ côi. Em thường hay mơ rằng mình có thể bay được như những loài chim.

Em không hiểu lý do tại sao mình không thể bay. Khi thấy những chú chim to lớn tại sở thú bay lượn trên không trung, em thầm nghĩ: "Tại sao tôi không thể bay?" và rồi tự hỏi: "Có điều gì đó không ổn với tôi chăng?"

Một cậu bé có hoàn cảnh không may khác, em bị khuyết tật. Em luôn ước rằng mình có thể chạy nhảy như bao bạn bè cùng trang lứa. "Tại sao tôi lại không được như các bạn?" em tự hỏi chính mình.

Một hôm, cậu bé mồ côi chạy trốn khỏi trại trẻ mô côi. Em đi đến công viên và tại đó em gặp cậu bé khuyết tật đang ngồi chơi trong khu nhà cát. Đứa bé mồ côi liền chạy đến và hỏi: "Bạn có bao giờ muốn bay được như loài chim không?"

Cậu bé khuyết tật trả lời: "Không, mình chưa bao giờ muốn như thế. Mình chỉ ao ước được chạy nhảy như các bạn của mình thôi."

Cậu bé mồ côi liền đáp: "Nghe thật là buồn. Bạn này, chúng ta có thể là bạn của nhau được không?"

"Đương nhiên rồi". Cậu bé khuyết tật hồ hởi đáp.

Hai đứa bé chơi đùa với nhau trong nhiều giờ liền. Chúng cùng nhau xây lâu đài cát và cùng nhau tạo ra những tiếng cười rộn rã. Bọn trẻ chơi đùa thật sảng khoái. Sau đó, bố của cậu bé khuyết tật mang theo chiếc xe lăn đến để đón con mình. Cậu bé mồ côi thấy thế liền chạy đến và thì thầm điều gì đó với người bố của bạn mình. Sau khi nghe cậu bé trình bày, người bố tỏ vẻ đồng ý: "Điều đó được đấy."

Sau đó, cậu bé mồ côi chạy đến bên người bạn mới của mình và nói: "Bạn là người bạn duy nhất của mình. Mình ước gì mình có phép lạ để làm cho bạn có thể chạy nhảy được như các bạn khác nhưng mình không thể. Tuy nhiên, mình có điều này muốn làm cho bạn". Cậu bé mồ côi liền quay người lại và kêu bạn mình hãy ngồi lên lưng. Cậu bé cõng bạn mình chạy băng qua đồng cỏ, cậu bé càng lúc càng chạy nhanh hơn. Những ngọn gió trên cánh đồng bắt đầu thổi vào mặt của bọn trẻ.

Người cha của cậu bé khuyết tật đã phải bật khóc khi chứng kiến cảnh con trai của mình ngồi trên lưng bạn, dang rộng 2 cánh tay và thét lớn: "Con đang bay, bố ơi, con đang bay!"

Trần Đình Phú
(Dịch từ truyện ngắn của Roger Dean Kiser, Sr.)