Steve đã gặp một tai nạn xe hơi gần đây nên anh đã để xe của mình ở tiệm để sửa chữa. Do đó, anh ấy quyết định sẽ di chuyển bằng tàu điện ngầm cho đến khi chiếc xe được sửa xong. Một ngày nọ, anh thấy một anh chàng vô gia cư ngồi ở trạm tàu điện ngầm vào ban đêm. Anh cảm thấy tội nghiệp cho anh ta nên đã đưa cho anh ta một ít tiền lẻ.
Anh chàng vô gia cư cảm ơn vì điều đó. Ngày hôm sau, anh lại để ý đến anh chàng vô gia cư ở cùng một vị trí. Lần này, Steve muốn lấy cho anh ấy thứ gì đó để ăn, vì vậy anh ấy đã đi ra ngoài nhà ga và mang cho anh ấy một bữa ăn. Anh chàng vô gia cư cảm ơn lòng tốt của Steve. Nhưng Steve tò mò và hỏi anh ta, "Làm sao mà anh ra nông nỗi này vậy?"
Anh chàng vô gia cư ngước nhìn anh, nở một nụ cười và nói, "Bằng cách thể hiện tình yêu." Steve không hiểu điều đó, vì vậy anh ấy hỏi, "Ý của anh là gì?" Anh chàng vô gia cư trả lời rằng “Trong suốt cuộc đời mình, tôi luôn muốn mọi người đều hạnh phúc. Bất kể điều gì xảy ra đúng hay sai trong cuộc sống của tôi, tôi luôn giúp đỡ mọi người”.
Steve hỏi anh ta, "Anh có hối hận không?" Người đàn ông vô gia cư trả lời: “Không, tôi chỉ làm tổn thương tâm hồn tôi khi chính những người tôi đã giúp đỡ sẽ không cho tôi một cánh tay giống như vậy khi tôi cần. Tốt hơn là bạn nên tự xây nhà và mời ai đó đến trú ngụ hơn là giao cho họ những viên gạch của bạn. Vì một ngày nào đó bạn sẽ quay lại và nhìn về nơi mà bạn đã định xây nhà. Đó là một bãi đất trống.”.
Steve thấu hiểu điều mà người gia cư đã nói và cảm ơn anh ta vì lời khuyên hay.
Giúp đỡ người khác không phải là một việc xấu, nhưng thỉnh thoảng, khi chúng ta giúp đỡ người khác, chúng ta lại quên mất những vấn đề và nhu cầu của chúng ta. Chúng ta cần nhớ là chia sẻ vẫn tốt hơn đem cho hoàn toàn. Bạn có thể giúp đỡ nhiều hơn bằng cách đứng ở vị trí vững chãi thay vì đặt bản thân vào vị trí yếu thế hơn.
Vân Anh
(Lược dịch)