Khi bạn yêu một người, hãy để người đó biết. Vì bạn không thể biết được ngày mai mọi việc sẽ ra sao. Hãy cùng nhau học cách xây dựng cuộc sống, học cách yêu thương nhau, yêu vì họ là chính họ, đừng yêu vì những điều họ đã làm cho bạn.
Ảnh minh họa từ internet
Một ngày đẹp trời nọ, cặp vợ chồng già khoảng 70 tuổi ghé vào văn phòng luật sư. Họ đến làm thủ tục ly hôn.
Vị luật sư lấy làm khó hiểu khi biết được ý định của họ.
Hai ông bà đã có mâu thuẫn suốt 40 năm chung sống. Có lẽ đó là khoảng thời gian khó khăn cho cả hai người. Họ cố chịu đựng vì con, sợ rằng mâu thuẫn của hai người sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của bọn trẻ. Nhưng nay, con họ đã trưởng thành và yên bề gia thất, chẳng còn gì phải lo lắng nữa. Cả hai đều muốn được sống tự do hết phần đời còn lại, bù đắp cho những tháng ngày ảm đạm của cuộc hôn nhân không hạnh phúc, vì thế, cả hai đồng ý ly hôn.
Vị luật sư phải khó khăn lắm mới có thể nhận đơn của họ, vì ông cảm thấy rằng sau 40 năm chung sống, ở độ tuổi thất thập cổ lai hi này, ông cũng không hiểu tại sao cặp vợ chồng già vẫn muốn ly hôn.
Lúc ký đơn, cụ bà nói với chồng: “Tôi rất yêu ông, nhưng tôi không chịu đựng thêm được nữa.”
“Ừ, tôi hiểu.” Ông lão nói.
Quan sát hai ông bà, vị luật sư ngỏ ý mời ông bà ăn tối.
Bà lão thầm nghĩ chỉ có ba người thôi, dù gì đi nữa, họ vẫn có thể coi nhau là bạn. Lúc ăn tối, cả ba đều im lặng.
Họ gọi món đầu tiên là gà quay. Ngay khi người ta dọn thức ăn ra, ông cụ liền xé một cái đùi gà đưa cho bà và nói: “Bà ăn đi, món bà thích nhất đó.”
Chứng kiến hành động đó, vị luật sư nghĩ vẫn còn cơ hội cho cuộc hôn nhân này, thế nhưng, bà cụ lại nghiêm nghị trả lời: “Ông lúc nào cũng vậy, ông chỉ nghĩ đến bản thân ông thôi, chẳng bao giờ ông nghĩ đến cảm giác của tôi, ông không biết rằng tôi ghét đùi gà sao?”
Giờ thì bà đã biết, thì ra trong những năm qua, ông luôn cố gắng làm vui lòng bà, biết rằng ông rất thích ăn đùi gà. Ông đã hiểu ra bà luôn cho rằng ông chẳng hề hiểu bà, hiểu rằng bà ghét đùi gà cho dù ông luôn cố gắng mang lại điều tốt đẹp nhất cho bà.
Đêm đó, cả hai ông bà đều không ngủ được. Trằn trọc, trằn trọc, sau nhiều giờ liền, ông cụ không thể đợi thêm nữa, ông biết ông vẫn còn yêu bà và không thể tiếp tục sống nếu không có bà, ông muốn bà quay trở lại với ông, ông muốn nói với bà rằng ông thật sự xin lỗi bà, rằng ông còn yêu bà nhiều lắm.
Ông nhấc điện thoại, bấm số gọi cho bà, chuông reo không ngớt, ông gọi mãi, gọi mãi…
Ở một nơi khác, bà rất buồn, bà không thể hiểu được tại sao sau nhiều năm liền ông vẫn không hiểu bà, bà yêu ông nhiều biết nhường nào, nhưng bà không thể chịu đựng thêm được. Chuông điện thoại reo, bà không trả lời vì biết ông đang gọi, bà nghĩ thầm nếu bà nghe điện thoại lúc này thì chẳng khác nào bà dễ dàng cho qua mọi chuyện, bà sẽ để cho ông tiếp tục hạ mình theo cách đó, vì nếu nghe điện thoại bà sẽ bị mất mặt. Nghĩ rồi bà quyết định ngắt dây điện thoại…
Nhưng bà cũng chợt nhớ ra, ông bị bệnh tim…
Hôm sau, bà nhận được tin ông mất, bà tức tốc đến nơi ông ở. Ông nằm trên ghế, tay vẫn cầm chặt ống nghe… Ông đi khi đang cố gắng điện thoại cho bà.
Bà buồn vô cùng… nhưng bà phải vệ sinh cho ông lần cuối… Bà chợt nhìn thấy một cuốn sổ bảo hiểm có ngày bắt đầu là ngày cưới của ông bà, và bà chính là người hưởng bảo hiểm. Trong sổ bảo hiểm có kẹp một lá thư tay.
“Gởi người vợ yêu quý nhất của tôi, khi bà đọc được thư này, có lẽ tôi không còn ở trên đời này nữa. Sổ bảo hiểm là tôi mua cho bà, dù số tiền có ít ỏi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời tôi đã hứa khi lấy bà. Dù tôi không còn nữa nhưng tôi muốn bà vẫn được chăm sóc tốt nhờ số tiền này giống như tôi làm lúc tôi còn sống. Tôi muốn bà biết rằng tôi sẽ luôn bên bà mãi mãi. Yêu bà nhiều lắm.”
Và bà khóc, khóc như chưa từng được khóc.
Lam Phương
(Lược dịch)