Truyện ngắn

Mặt Trăng

Ngày xửa ngày xưa, có vương quốc nọ hễ đêm đến là trời lại tối như bưng. Đó là vì nơi đây không có Mặt Trăng, mà ánh sao lại chỉ nhấp nháy, không soi rọi được thứ gì. Từ thuở khai thiên lập địa, nơi này chỉ có ngày sáng và đêm tối mà thôi.



Mặt Trăng trong đêm tối - Ảnh: photo-graphe/pixabay

Có bốn người lữ hành đi từ vùng đất này sang một vương quốc nọ. Họ bất ngờ khi thấy lúc mặt trời khuất bóng sau dãy núi, một quả cầu tròn sáng từ đâu treo trên cây sồi, lan tỏa một vầng sáng nhẹ nhàng khắp muôn nơi. Nhờ ánh sáng này, người người mới thấy rõ và phân biệt được sự vật trong màn đêm, mặc dù không rõ như ánh mặt trời vào ban ngày.

Bốn lữ khách dừng chân hỏi một lão nông kéo xe ngựa đi ngang qua về quả cầu sáng kỳ lạ trên. Lão nông đáp: “Mặt Trăng đấy mà. Thị trưởng làng ta mua nó giá ba đồng rồi buộc lên cành sồi. Mỗi tối ngài phải châm dầu cho nó, lau chùi nó để nó có thể sáng như vậy. Ngài nhận công một đồng mỗi tuần.”

Khi lão nông đánh xe đi xa, một trong bốn người ngỏ ý: “Ta có thể làm gì đó với loại đèn này. Chỗ chúng ta cũng có cây sồi to tương tự, ta có thể treo ngọn đèn này lên đó. Thật tuyệt vời nếu mọi người chỗ ta có thể nhìn thấy mọi vật về đêm!”

Người thứ hai nói thêm: “Chúng ta sẽ làm thế này, lấy một chiếc xe thồ và vài ba con ngựa nào đó rồi cuỗm Mặt Trăng này đi. Người làng này giàu, có thể mua cái khác thay vào.”

Người thứ ba tiếp lời: “Tôi giỏi leo trèo, tôi sẽ leo lên cây lấy nó xuống.” Người thứ tư lật đật lấy xe thồ và ngựa tới. Người thứ ba lập tức trèo lên cây, đục một lỗ ở Mặt Trăng, luồn dây qua và từ từ hạ nó xuống. Khi Mặt Trăng đã nằm gọn trong xe thồ, cả bốn người dùng khăn che lại để không ai thấy hành động ăn cắp của mình.

Họ thồ Mặt Trăng về vương quốc mình thành công và treo nó lên cây sồi cao nhất. Già trẻ ai nấy cũng đều vui sướng khi ánh trăng soi rọi khắp đất nước, tỏa sáng phòng ngủ và phòng khách. Người lùn và yêu tinh từ khắp các hang đá nhỏ từ đâu chạy ra đồng trống nhảy múa suốt đêm.

Cả bốn người cùng nhau đảm bảo Mặt Trăng luôn được châm dầu và lau sạch. Mỗi tuần, cả bốn người lại nhận được đồng bạc cho công sức của mình. Nhưng rồi cả bốn người cũng già đi. Khi một trong bốn người lâm bệnh và thấy rằng đời mình không còn dài, lão ta yêu cầu cắt một phần tư Mặt Trăng chôn cùng với lão. Khi lão qua đời, thị trưởng làm đúng theo di nguyện, dùng kéo tỉa cắt một phần tư Mặt Trăng chôn theo lão lữ khách. Ánh sáng Mặt Trăng có giảm đi một chút, nhưng không đáng kể. Khi lão lữ khách thứ hai qua đời, giống người đầu tiên, lão ta cũng yêu cầu chôn một phần tư mảnh trăng cùng mình và thị trưởng cũng làm theo. Ánh sáng lại yếu thêm một chút. Ánh trăng ngày càng yếu ớt khi lão lữ khách thứ ba qua đời và yêu cầu tương tự hai người đi trước. Rồi lão lữ khách cuối cùng cũng qua đời và một phần tư mảnh trăng cuối cùng cũng chôn theo lão. Bóng tối mù mịt lại lan tràn khắp mọi ngõ ngách. Người đi đường cứ thế va vào nhau.

Nói về bốn lão lữ hành, bốn phần mảnh trăng chôn theo các lão từ từ ghép lại dưới cõi âm, nơi bóng tối lúc nào cũng ngự trị. Thế là linh hồn đã chết khắp nơi bật dậy, kinh ngạc khi nhìn thấy lại được. Ánh trăng có độ sáng vừa phải, không nóng đến cháy mắt những loài ma quỷ này như ánh mặt trời. Các loài ma quỷ cứ thế đào mồ sống dậy, sinh hoạt lại như bình thường. Một số nô đùa, một số nhảy nhót, một số nhanh nhảu chạy vào các quán trọ đòi rượu và đồ ăn, rồi cứ thế cãi nhau, và đánh nhau. Cảnh hỗn loạn ngày càng lan rộng ra, lan đến cả thiên đường.

Thánh Peter, người canh giữ thiên đường, cho rằng toàn bộ cõi trần đã bị ma quỷ quấy nhiễu, bèn tập hợp đội binh thiên đình tinh nhuệ để dẹp loạn. Đoạn vị Thánh cưỡi ngựa vượt khỏi cánh cổng dẫn đến thiên đường đi xuống hạ giới, ngài mới hiểu chuyện và lập tức bắt toàn bộ bọn ma quỷ phục tùng mà về lại các ngôi mộ nơi chúng chui lên. Sau đó ngài lấy Mặt Trăng khỏi cõi âm và đem treo lại trên thiên đường để nó có thể chiếu sáng bất cứ đêm nào.

Huỳnh Trọng Nhân
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán