Truyện ngắn

Quả cầu pha lê

Ngày xửa ngày xưa có mụ phù thủy kia có ba người con trai yêu thương nhau hết mực. Nhưng mụ lo ngại lớn lên cả ba sẽ hút hết ma thuật của mình.



Ảnh: pixabay.com

Thế là mụ hóa đứa con cả thành một con đại bàng sống ở mỏm đá hiểm trở, ngày ngày chao liệng trên tầng không. Đứa thứ hai mụ biến thành con cá voi sống dưới đại dương sâu thẳm. Thi thoảng chú cá lại phun lên cột nước cao, nhờ vậy mà người ta mới biết đến chú. Cả hai chỉ có thể trở lại thành người hai giờ mỗi ngày.

Sợ bà mẹ sẽ biến mình thành một con quái thú như gấu hay sói gì đấy, người con út vội vã rời nhà. Trên đường trốn chạy, cậu nghe thấy công chúa con Vua đã bị yểm bùa rồi nhốt vào Lâu đài Kim Dương chờ người giải cứu. Nghe nói những ai cố gắng cứu nàng đều phải bỏ mạng; tổng cộng 23 linh hồn trẻ tuổi đã vội rời trần gian. Vị Vua quyết định chỉ gửi thêm một người nữa đến cứu công chúa, nếu thất bại sẽ không còn cách nào khác đành bỏ nàng lại.

Là một người dũng cảm, cậu con út hạ quyết tâm tìm đến Lâu đài Kim Dương. Sau mấy ngày liền đi đường, cậu lạc vào một khu rừng rộng lớn mà không biết lối ra.

Rồi cậu thấy xa xa có hai gã khổng lồ ra hiệu cậu đi đến. Lúc đến nơi, cả hai nói: “Bọn ta đang cãi nhau xem cái mũ này thuộc về ai. Vì cả hai đều khoẻ như nhau, đọ sức xem ra khó phân thắng bại. Lũ người tí hon các ngươi nghe đâu có trí thông minh vượt bậc, nên bọn ta để cho ngươi phân định rạch ròi.”

Cậu thanh niên nói: “Vì sao hai ông lại giành nhau cái mũ cũ xì ấy chứ?” Đoạn hai gã khổng lồ trả lời: “Vậy là ngươi không biết rồi. Đây là mũ ước. Ai đội mũ này lên rồi nghĩ tới nơi nào đó sẽ được hô biến thẳng tới nơi ấy.”

Cậu thanh niên nói: “Vậy hãy đưa mũ cho tôi. Tôi sẽ đi cách các ông một quãng, rồi cả hai hãy đua đến chỗ tôi. Ai đến trước coi như lấy được mũ.” Nhận mũ, cậu ta liền đội lên đầu và nghĩ đến công chúa, quên hai gã khổng lồ đi và tiếp bước. Được một lúc, từ tận đáy lòng, cậu thốt lên: “Phải chi giờ mình ở Lâu đài Kim Dương thì hay biết mấy.” Chưa nói dứt lời, cậu chợt nhận ra mình đã đến trước cổng lâu đài tự lúc nào.

Bước vào lâu đài và đi qua khắp các căn phòng, cuối cùng anh chàng cũng tìm thấy công chúa. Nhưng bất ngờ thay, công chúa lại có khuôn mặt đen sạm, đầy nếp nhăn, mắt đục ngầu, tóc đỏ như máu.

Cậu thanh niên hỏi: “Người có phải là nàng công chúa đẹp tuyệt trần được dân khắp xứ ca tụng?” Nàng trả lời: “À không, đây không phải hình hài thật của ta. Nhưng mọi người chỉ thấy ta xấu xí thế này thôi. Hãy cứ nhìn vào gương; đó là thứ phản chiếu chân thật nhất gương mặt thật của ta.” Rồi nàng đưa chiếc gương cho cậu thanh niên và chàng nhìn thấy được gương mặt cô gái không hổ danh lộng lẫy nhất trần. Trong gương, chàng còn thấy một giọt lệ nhỏ lăn dài trên gương mặt u sầu.

Cậu thanh niên hỏi: “Vậy ta có thể làm gì để giải thoát công chúa đây?” Công chúa đáp: “Ai lấy được quả cầu pha lê phép thuật và đưa nó ra trước lão phù thủy sẽ tước hết sức mạnh của lão, và ta sẽ trở lại hình hài lúc đầu.” Rồi nói thêm: “Nhưng mà nhiều người còn trẻ đã vì ta mà chết. Ta không muốn cậu phải chịu chung số phận một chút nào.”

Chàng dõng dạc: “Không gì có thể ngăn ta làm điều ta phải làm. Ta chỉ cần biết cách.” Nàng từ tốn: “Vậy cậu cứ ra khỏi lâu đài và xuống núi. Tại chân núi có một con bò mộng đứng chờ bên dòng suối. Cậu phải gắng sức hạ gục nó. Nếu may mắn được như vậy, từ trong con bò sẽ có phượng hoàng rực lửa bay ra, mang bên trong một quả trứng rực cháy và quả cầu pha lê chính là “lòng đỏ” của quả trứng ấy. Nhưng con phượng hoàng ương ngạnh lắm, không dễ bị kéo xuống mặt đất đâu. Mà khi đã ngã xuống đất rồi, nó sẽ quạt lửa cho cháy hết mọi thứ, cả băng cũng phải tan, và theo đó quả cầu cũng thành mây khói, và công sức của cậu lại đổ sông đổ bể mà thôi.”

Nhưng cậu thanh niên vẫn chạy khỏi lâu đài xuống con suối. Vừa thấy bóng người, con bò mộng đã khịt mũi rồi lao thẳng tới cậu, rống lên một tiếng kinh hoàng. Sau một hồi chật vật tránh né, cậu cũng xiên được thanh gươm vào con bò. Nó vừa gục xuống, lập tức một con phượng hoàng lửa nổi lên toan bay đi. Nhưng rồi một con đại bàng đang chao liệng trên tầng không nhanh chóng đuổi theo phượng hoàng ra tận biển, mổ vào người nó, khiến nó nhợn quả trứng ra. Đại bàng kia chính là người anh cả!

Quả trứng rơi ra không rớt xuống biển mà nằm ngay trên một túp lều của ngư ông sinh sống gần đó. Chiếc lều bốc khói và lửa bắt đầu bùng lên thì một con sóng cao ngút từ biển đánh mạnh vào bờ, làm ngọn lửa tắt ngúm. Ấy là nhờ chú cá voi, anh hai của cậu thanh niên, đã quẫy mình tạo nên sóng vỗ! Cậu thanh niên vui mừng đến nhặt quả trứng lên. Do vật nóng bị làm nguội đột ngột, quả trứng vỡ ra, để lộ quả cầu pha lê bên trong, giúp cậu thanh niên lấy ra dễ dàng. Quả cầu cũng chưa bị lửa làm cho tan chảy phần nào.

Đoạn cậu chạy đến thầy phù thủy và chìa quả cầu ra, tên phù thủy buồn bã: “Vậy là ta đã mất hết phép thuật và từ giờ Lâu đài Kim Dương cũng thuộc về ngươi. Với quả cầu này, ngươi cũng có thể biến cho hai anh của ngươi về hình dạng cũ.” Cậu vui vẻ chạy lại chỗ công chúa. Nàng đứng đó, rạng ngời như mặt trời hừng đông, dang tay đón chờ.

Huỳnh Trọng Nhân
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán