Truyện ngắn

Bo-Peep bé bỏng

Bo-Peep bé bỏng là một cô bé rất ngoan với đôi má lúm đồng tiền và giọng nói thánh thót như chuông ngân.

Tuy xinh đẹp và ngoan hiền là vậy, Bo-Peep bé bỏng lắm khi gặp chuyện xui xẻo khiến cô buồn lòng hết mực. Như một lần cô để mất cừu chẳng hạn.

Một chiều hè nọ, khi mặt trời còn chưa khuất bóng hẳn, Bo-Peep bé bỏng vì sáng phải dậy sớm nên giờ cảm thấy mệt mỏi vô cùng bèn nằm xuống bãi cúc trắng dọc bờ sông, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Không may cho cô bé là đàn cừu cô trông coi có con đầu đàn cực kỳ ngô nghê. Nó thường đeo chuông quanh cổ để đi đến đâu thì chuông vang đến đó, báo hiệu cho các con còn lại trong đàn đi theo. Cừu đầu đàn của Bo-Peep sơ hở một tí là đi lung tung, đôi khi lạc vào sâu trong rừng. Những con còn lại, tất nhiên, đi theo con đầu đàn mà chẳng chút mảy may suy nghĩ.

Thấy Bo-Peep đã ngủ, con cừu đầu đàn đứng bật dậy, cúi người trước cái bóng dài trên trảng cỏ. Đoạn nó nhảy lắc lư cái đầu, làm chuông đánh lên vài tiếng leng keng. Rồi những con còn lại cũng nhảy nhót theo, đi vòng vòng quanh con đầu đàn. Sau đó, cả bọn cùng nhau rảo bước đến khu rừng.



Ảnh: americanliterature.com

Bọn chúng đi mãi, đi mãi, đến khi mệt lừ thì đứng lại nhìn chằm chằm vào con đầu đàn. Tuy “thủ lĩnh” của chúng mặt đần độn vô cùng và liên tục lắc đầu đánh chuông, cả bọn hiểu được chuyện gì đang xảy ra: cả nhóm đã bị lạc.

Lúc thức dậy, Bo-Peep bé bỏng hoảng hốt phát hiện cả đàn cừu của mình đã không cánh mà bay. Không biết chuyện gì đã xảy ra, cô nháo nhào đi tìm chúng khắp nơi, rồi lạc vào khu rừng lúc nào không hay. Gặp một toáng người tay cầm cào cuốc, cô hỏi họ có thấy đàn cừu của cô đâu không. Họ cười phì rồi bảo không. Có người đàn ông còn bực tức doạ đã đánh cô nữa chứ.



Đi được thêm một đoạn, cô thấy có con quạ già đậu trên mỏm đá. Nhìn con quạ cũng khá thông thái, cô bé hỏi liệu quạ có thấy đàn cừu của cô đâu không. Nhưng quạ chỉ kêu lên “quạ, quạ, quạ” làm cô sợ mà chạy đi.



Ảnh: americanliterature.com

Cô đi mãi đi mãi cho tới khi tối muộn. Mệt rã rời với cái bụng đói cồn cào, cô vui hẳn lên khi thấy trước mặt có ánh đèn. Chạy nhanh về phía trước, cô đến một căn nhà nhỏ, nơi cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng ấm áp. Song, cánh cửa dẫn vào căn nhà lại mang màu đen ám muội khiến cô sợ sệt không dám chạm vào. Chực chờ chạy đi, cô bị một mụ già vẻ mặt tức tối từ trong nhà bước ra kéo tay vào trong. Mụ bắt Bo-Peep ngồi cạnh con trai mụ - một tên xấu xí có khuôn mặt đỏ lựng và mái tóc đỏ hoe.



Ảnh: americanliterature.com

Mụ già gằng giọng bảo con trai là đã tìm được vợ cho con. Nghe thế, Bo-Peep liền chờ lúc cả hai ngủ say rồi chạy trốn; cô không muốn ở trong cái nhà này thêm một phút nào nữa. Tiếp tục lang thang trong vô định, cô bỗng nghe tiếng “tu huýt, tu huýt” như vang vọng khắp các tán cây trên đầu. Đó là một con cú lớn với đôi cánh khổng lồ vẫy đập không ngừng. Mới đầu Bo-Peep bé bỏng có hơi sợ con vật này nhưng vì thấy nó cũng có vẻ hiền lành nên cô chạy theo.

Nhờ cú dẫn lối mà Bo-Peep đến được một căn nhà nhỏ đầy ắp thức ăn, nước uống. Bất thình lình, con cú cất giọng nói:

“Hỡi cô bé, ta đây thực chất là công chúa con vua, nhưng bị mụ già ở căn nhà nhỏ kia phù phép biến thành con cú chỉ vì ta chẳng chịu cưới con trai mụ. Nhưng các nàng tiên có nói ta nghe rằng một ngày trăng thanh gió mát sẽ có cô gái nhỏ chạy vào rừng tìm cừu lạc; cô gái này rồi sẽ trở thành cứu tinh của ta, giúp ta trở lại hình dáng lúc trước. Ngươi chính là cô gái đó. Giờ ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ đàn cừu, nhưng bọn chúng đều bị mất đuôi cả rồi. Tối nay, lũ yêu tinh cắp đuôi cừu mà chơi đùa, đến sáng mai chúng sẽ trả lại ngay thôi, ngoại trừ con cừu ngu ngốc đầu đàn. Hãy lấy đuôi cừu đầu đần vẫy vẫy trên đầu ta ba lần, vậy là ta trở về hình hài cũ.”

Nói xong, con cú bay đến chỗ đàn cừu rồi trốn đi nhưng trước đó không quên nói vọng lại: “Ta sẽ quan sát ngươi và bọn cừu đấy.”

Thế rồi chỗ bầy cừu đứng bỗng rực sáng và bà Tiên Vương đã ngồi bên bờ hồ tự lúc nào. Bà nói đàn cừu này cần bị trừng phạt vì cái tội thích đi long nhong. Rồi bà phù phép cho toàn bộ đàn cừu đứng ngay hàng thẳng lối. Lúc này trên lưng mỗi con cừu đâu lại xuất hiện một con yêu tinh tay nắm chặt đuôi cừu.

Đúng như lời tiên tri, sau khi chơi đùa được hồi lâu, bọn yêu tinh đều trả lại đuôi cho cừu ngoại trừ con đầu đàn. Đuôi của nó bị con yêu tinh lớn giấu trên ngọn cây.



Ảnh: americanliterature.com

Đoạn Bo-Peep bé bỏng choàng tỉnh, thấy con cú đập cánh như thể nhắc nhở về lời hứa. Cô bé vội leo lên cây lấy đuôi rồi vẫy vẫy trên đầu con cú ba cái và bùm… Trước mặt cô lúc này là nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần. Công chúa cảm kích tặng cô căn nhà đầy ắp thức ăn và nước uống. Cũng nhờ căn nhà mà cô giữ cừu được tốt hơn, không để chúng chạy loạn nữa.

Huỳnh Trọng Nhân
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán