Truyện ngắn

Cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta

Trong đêm, khi trở về nhà, vợ tôi đã chuẩn bị xong buổi tối, tôi cầm tay vợ và nói, “Anh có điều muốn nói với em”. Cô ngồi xuống và lặng lẽ ăn. Sâu trong ánh mắt ấy là nỗi đau không thể nào tả được. Tôi không biết mở lời như thế nào nhưng tôi muốn để vợ biết được tâm tư của mình. Tôi bình thản nói ra vấn đề rằng tôi muốn ly hôn.



Ảnh: www.moralstories.org

Vợ tôi không nóng giận, thay vào đó, cô từ tốn hỏi: “Tại sao vậy anh?”.

Tôi né tránh câu hỏi. Điều này khiến cô ấy càng khó chịu. Cô ấy ném đôi đũa vào tôi và hét to: “Anh làm như vậy có đáng mặt đàn ông không!”.

Tối đó chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào. Cô ấy nhìn có vẻ ủ rủ. Tôi biết cô ấy muốn biết chuyện gì xảy ra với hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi không thể nào làm hài lòng cô ấy bằng câu trả lời của mình được. Tôi yêu Jane, tôi không còn yêu vợ mình nữa. Tình cảm bây giờ tôi dành cho vợ mình chỉ là lòng thương hại.

Với cảm giác đầy tội lỗi, tôi đã soạn đơn ly hôn, trong đơn tôi có đề cập đến việc cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe và 30% cổ phần của công ty. Cô ấy xem qua đơn ly hôn rồi xé chúng thành từng mảnh. Người phụ nữ đầu ấp tay gối với tôi 10 năm bây giờ đã thành người lạ. Tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm lãng phí thời gian, công sức và năng lượng của cô ấy nhưng tôi lại không thể rút lại những lời yêu thương của mình với Jane. Cuối cùng cô ấy cũng khóc thật to như tôi đoán. Với tôi, việc vợ khóc khiến tôi một phần nào cảm thấy thanh thản. Việc ly hôn đã ám ảnh tôi suốt mấy tuần nay và dường như ý định ấy ngày càng rõ ràng và chắc chắn.

Ngày kế tiếp, tôi trở về nhà và thấy vợ đang viết gì đó trên bàn. Tôi không ăn khuya và đi ngủ do cả ngày hôm nay tôi phải đi với Jane, khiến tôi mệt lã người. Nửa đêm thức giấc, cô ấy vẫn còn ngồi đó viết. Tôi chẳng quan tâm và xoay người sang chỗ khác ngủ tiếp.

Vào buổi sáng hôm sau, cô đưa ra điều kiện để ly hôn. Cô không muốn bất cứ thứ gì từ tôi nhưng cần một tháng được quan tâm. Cô đề nghị trong tháng đó chúng tôi phải sống bình thường nhất có thể. Lý do là con trai của tôi sẽ có những buổi thi trong tháng đó và cô không muốn lần đổ vỡ hôn nhân này làm ảnh hưởng tới con.

Tôi chấp nhận điều kiện trên. Nhưng cô còn một yêu cầu khác, cô yêu cầu tôi hãy nhớ lại cái cách mà ngày xưa tôi bế cô ra khỏi lễ đường trong ngày cưới. Cô đề nghị mỗi ngày trong tháng này tôi phải bế cô từ phòng ngủ ra cửa chính mỗi sáng như vậy. Tôi nghĩ điều này thật điên rồ. Để những ngày cuối cùng bên nhau không gượng gạo, tôi đành chấp nhận đề nghị của cô ấy.

Tôi kể cho Jane về những điều kiện ly hôn của vợ tôi. Jane cười lớn và nghĩ điều đó thật lố bịch. Cho dù vợ tôi có dở trò gì đi chăng nữa, cô ấy cũng phải đối diện với việc ly hôn, Jane nói một cách mỉa mai.

Từ khi đưa ra ý định ly hôn, cũng lâu lắm rồi tôi và vợ chưa có cử chỉ âu yếm nào. Vì vậy, vào ngày đầu bế vợ, cả hai chúng tôi đều có vẻ ngớ ngẩn. Con trai chúng tôi đi theo sau và vỗ tay: “Cha đang bế mẹ trên tay kìa”.

Những lời con tôi nói ra khiến lòng tôi đau như cắt. Từ phòng ngủ rồi tới phòng khách, sau đó ra tới cửa, tôi bế vợ đi quãng đường hơn 10 mét. Cô ấy nhắm mắt và nói nhỏ: “Đừng nói cho con biết về việc ly hôn”. Tôi gật đầu đồng ý, đâu đó trong tôi cảm thấy thất vọng. Tôi để vợ bên ngoài cửa. Cô ấy thì chờ xe buýt đi làm còn tôi thì tự lái xe đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, mọi chuyện diễn ra dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi thơm từ áo của vợ. Tôi nhận ra rằng tôi không ngắm nhìn người vợ của mình lâu lắm rồi. Tôi nhận ra rằng cô không còn trẻ nữa. Mặt cô đã xuất hiện nếp nhăn, tóc cô cũng bạc đi một phần. Hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi của cô vợ quá nhiều thứ. Trong giây phút nhất thời, tôi tự hỏi mình đã gây ra những gì cho người phụ nữ này vậy.

Vào ngày thứ tư, lúc bế vợ, tôi cảm nhận được sự gần gũi quay trở lại. Đây là người phụ nữ đã đầu ấp tay gối với tôi 10 năm qua. Vào ngày thứ năm và ngày thứ sáu, tôi nhận ra sự gần gũi ngày một phát triển. Tôi không nói cho Jane nghe về điều này. Tôi bế vợ ngày càng dễ dàng hơn từng ngày. Có lẽ việc bế vợ hàng ngày khiến tôi trở nên mạnh hơn.

Sáng này, trong lúc thử đồ, vợ tôi thử một vài bộ nhưng không có cái nào vừa. Cô thở dài “Quần áo của em cái nào cũng rộng”. Tôi chợt nhận ra vợ mình ngày càng gầy đi, đó là lý do tại sao tôi bế vợ dễ đến như vậy.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy nhói lòng. Cô ấy đã chôn giấu quá nhiều nỗi đau và cay đắng. Trong vô thức, tôi tiến tới và xoa đầu vợ mình.

Con trai chúng tôi bước đến và nói: “Cha ơi, đã đến lúc bế mẹ rồi”. Đối với con tôi, việc bế mẹ là một phần quan trọng trong cuộc sống. Vợ tôi ra hiệu cho con lại gần và ôm con thật chặt. Tôi quay mặt ra chỗ khác. Tôi quay mặt sang chỗ khác vì tôi lo rằng mình sẽ đổi ý vào phút chót. Sau đó, trong vòng tay của mình, tôi bế vợ đi từ phòng ngủ, đi qua phòng khách rồi đến sảnh. Cô nhẹ nhàng choàng tay qua cổ tôi một cách tự nhiên. Tôi ôm vợ thật chặt như cái cách tôi bế vợ của mình trong ngày cưới.

Tôi rất buồn khi thấy vợ mình ngày càng nhẹ đi. Vào ngày cuối cùng, khi bế vợ trên tay, tôi khó có thể bước đi thêm một bước nào cả. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: “Bao lâu nay, anh không nhận ra rằng đã lâu rồi chúng ta không âu yếm nhau”.

Tôi lái xe đến văn phòng và đi ra khỏi xe mà quên luôn việc khóa cửa. Tôi lo rằng nếu có một chút chậm trễ tôi sẽ đổi ý. Tôi bước lên lầu thì cùng lúc đó Jane mở cửa ra. Tôi nói: “Xin lỗi Jane, anh không muốn ly hôn nữa”.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, sau đó chạm vào trán tôi: “Anh đang ốm à?”.

Tôi gạt tay cô ta xuống và nói: “Xin lỗi Jane, anh sẽ không ly hôn”. Hôn nhân của anh không mấy tốt đẹp do vợ anh và anh không trân quý những phút giây trong cuộc sống, chứ không phải do tụi anh không yêu nhau nữa. Bây giờ anh nhận ra rằng đáng lẽ ra anh phải yêu vợ mình cho đến khi cái chết chia lìa bọn anh”.

Jane dường như tỉnh mộng. Cô ta tát tôi một cú trời giáng và đóng sầm cửa lại, nước mắt giàn giụa. Tôi đi xuống và lái xe về nhà. Tôi ghé cửa hàng mua cho vợ một bó hoa thật đẹp. Nhân viên hỏi tôi muốn nhắn nhủ gì trên bó hoa, tôi chỉ mỉm cười đáp: “Gửi vợ của anh, anh sẽ bế em mỗi buổi sáng mãi khi cái chết chia lìa đôi ta”.

Vào buổi tối hôm đó, khi lái xe về nhà, trên tay vẫn còn cầm bó hoa, miệng vẫn đang cười, tôi bước lên lầu, chỉ thấy vợ mình nằm đó và ra đi mãi mãi.

Căn bệnh ung thư đã dày vò vợ tôi hàng tháng trời và tôi thì lại ở bên người tình mà không hề chú ý. Vợ tôi biết không sớm thì muộn cô cũng sẽ ra đi. Cô muốn giữ lại chút hình tượng tốt cho con trai về người bố của mình, trong trường hợp chúng tôi quyết định ly hôn. Ít nhất, trong mắt con trai, tôi là một ông bố yêu thương vợ con.

Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ vợ chồng. Không nhất thiết phải là biệt thự, xe sang, tài sản hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó chỉ mang tới hạnh phúc ảo, vì vậy hãy dành thời gian cho người bạn đời của mình sự gần gũi và quan tâm để có một cuộc hôn nhân viên mãn.

Việt An
(Lược dịch)

SIU Review - số 131

Thông tin tuyển dụng

Thông tin cần biết

icon Giá vàng
icon Tỷ giá ngoại tệ
icon Chứng khoán